Toàn Thể Khởi Lập! Chân Long Quy Lai!
Chương 1 : Ba Năm Tha Tù, Chân Long Trở Về!
Người đăng: gktam01
Ngày đăng: 11:16 12-07-2025
.
“Lão Long, hôm nay tôi xuất ngục rồi, trả lại ông nữ sát thủ vòng một vòng ba đẫy đà ở phòng số 8 nhé, tay nghề mát xa của cô ta quả thật không tồi.”
Nhà tù Trấn Long, tỉnh Nam.
Lục Phong buông lời với một lão già tay cầm điếu hút thuốc lào, giọng lưu luyến.
Ba năm trước, hắn thay bạn gái Tô Niệm Tuyết chịu tội.
Khi mới vào tù, lão già họ Long này nhất quyết bảo hắn là “Dương Thể Long Mạch”, muốn thu làm đồ đệ.
Ba năm qua, Lục Phong học được vô số bản lĩnh từ lão Long: Khai Võ Mạch tu võ đạo, chưởng Cửu Châm tập y thuật…
“Ồ? Lại còn mát xa mà nảy sinh tình cảm à? Có muốn đem cô ta ra tù hầu hạ suốt ngày không?”
Lão Long liếc Lục Phong, giọng giễu cợt, rồi đột nhiên nghiêm mặt: “Chỉ cần nhớ kỹ ba nhiệm vụ lão giao! Không hoàn thành thì đừng nhận là đồ đệ lão, xấu mặt lắm!”
“Yên tâm đi lão gia, tất hoàn thành!”
Lục Phong gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn lão Long. Hắn thu lại vẻ bất cần, hít sâu: “Sư phụ! Đồ nhi đi đây!”
Nói rồi, hắn quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt lão Long, đứng dậy rời khỏi nhà tù.
“Lục Ma Đầu đi rồi? Hahaha! Cuối cùng cũng đợi được ngày này!”
“Trời có mắt! Tên yêu quái này rốt cuộc cũng đi rồi, ta không cần ngày ngày rửa chân mát xa cho hắn nữa…”
“Mày rửa chân mát xa là cái gì? Tao đây ngày ngày làm bao cát cho hắn đấm, mặt sưng húp chưa xẹp lần nào…”
“Chân Long nhập thế! Chân Long nhập thế đó! Gia tộc chúng ta có hi vọng vươn cao rồi! Các huynh đệ mau liên lạc gia tộc, đưa những nữ tử đỉnh cấp nhất đến tiếp xúc với hắn! Phải là trinh nữ! Nhất định phải là trinh nữ!…”
“Đợi tao với! Gia tộc tao không có trinh nữ đỉnh cấp, đỉnh cấp thì không còn trinh thì sao đây?… Tao liều đây! Tao có cách khác! Con trai cả tao chết rồi, con dâu thủ tiết đến giờ, nàng ta đích thị đỉnh cấp nhất trong đỉnh cấp!”
Ngày hôm ấy, toàn bộ Trấn Long Ngục vui như Tết.
***
Tú Tiên Lâu.
Một trong những thực phủ đỉnh cao nhất Giang Thành, chỉ dành cho giới quý tộc, giàu có.
Xèoạt!
Chiếc xe đen phóng tới, dừng trước cửa Tú Tiên Lâu.
Lục Phong ngồi ghế phụ. Xe vừa dừng, hắn mở cửa định bước xuống.
“Lục Phong! Anh bình tĩnh chút! Tổng giám đốc Tô không cố ý giấu anh đâu! Đừng làm hỏng việc của Tổng giám đốc…”
Người nữ tài xế đeo kính gọng đen vội vàng lên tiếng.
Cô ta là Ngụy Tử Kỳ, thư ký của Tô Niệm Tuyết.
Hóa ra, khi ra tù, Lục Phong không thấy bạn gái đón, chỉ thấy Ngụy Tử Kỳ được phái tới.
Cô ta nói Tô Niệm Tuyết đang bận ở công ty, nhờ cô đưa Lục Phong về nhà trước.
Nhưng Lục Phong nhận ra Ngụy Tử Kỳ đang nói dối. Tra hỏi kỹ, hắn biết được Tô Niệm Tuyết đang ở Tú Tiên Lâu, bèn bắt cô ta lái xe đưa hắn tới.
Ánh mắt Lục Phong lóe lên tia lạnh. Hắn vừa tháo dây an toàn, vừa chuyển người về phía Ngụy Tử Kỳ, ánh mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú, trắng nõn đang cách hắn chỉ gang tấc.
Ngụy Tử Kỳ bản năng co người lại, nhưng không chỗ lùi. Dây an toàn siết chặt giữa “nam bắc bán cầu” khiến đường cong càng thêm kiêu hãnh, đầy đặn.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Phong như vực thẳm, khiến Ngụy Tử Kỳ ngỡ mình rơi vào vực sâu. Giọng hắn bình thản mà lạnh lẽo vang lên: “Làm hỏng việc tốt của Tổng giám đốc Tô? Rốt cuộc là việc gì?”
“Tôi… tôi…”
Ngụy Tử Kỳ thở gấp, vòng một căng phồng như sóng cồn. Ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng Lục Phong, ấp úng không nói nên lời.
Cô nhận ra Lục Phong sau khi ra tù đã thay đổi, như một con người khác, toát ra uy thế khó chống cự cùng vẻ tà mị khó tả.
Chính vì thế, khi nói dối bị phát hiện, dưới áp lực từ uy thế không thể kháng cự của Lục Phong, cô đã buộc phải lái xe đưa hắn đến Tú Tiên Lâu.
“Cô không nói cũng được… Tôi tự mình đi xem vậy…”
Lục Phong bất chợt cười, vỗ vỗ vào má trắng nõn của Ngụy Tử Kỳ, châm điếu thuốc rồi bước xuống xe.
Tú Tiên Lâu, phòng VIP số 9.
Lục Phong đẩy cửa phòng, bên tai vang lên tiếng cổ vũ:
“Uống đi! Uống đi!”
“Cảnh này đẹp quá!”
“Đúng thế! Đây là cảnh uống rượu giao bôi đẹp nhất tôi từng thấy! Trai tài gái sắc, thật là thiên tạo địa hợp!”
Trước bàn tiệc, một nam một nữ tay cầm ly pha lê, đang uống rượu giao bôi.
Người nam mặc vest trắng, đầu đội mũ sinh nhật, dáng vẻ anh tuấn phi phàm.
Người nữ mặc váy xếp ly màu lam ngọc bảo, dây đeo mỏng manh. Đường cong cơ thể gợi cảm tuyệt mỹ. Khuôn mặt như trăng rằm, tuyệt mỹ tựa tuyết liên trên đỉnh núi, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ.
Tô Niệm Tuyết!
Lục Phong nhận ra ngay người phụ nữ đang uống rượu giao bôi chính là bạn gái hắn – Tô Niệm Tuyết.
“Pốp! Pốp! Pốp! Pốp!”
Lục Phong dựa khung cửa, miệng ngậm điếu thuốc, vỗ tay rõ to.
Tiếng vỗ tay chói tai khiến toàn bộ nam nữ trong phòng đều quay đầu nhìn về phía vị khách không mời.
Tô Niệm Tuyết uống cạn ly, ánh mắt chuyển hướng, chạm phải đôi mắt thăm thẳm của Lục Phong đang chìm trong làn khói thuốc – sâu thẳm, bình thản, không một gợn sóng.
Lập tức, sắc mặt cô tái đi, đờ đẫn, chiếc ly trong tay rơi xuống đất.
Rầm!
Tiếng ly vỡ vang lên. Tô Niệm Tuyết bừng tỉnh, giọng căng thẳng, gấp gáp: “Lục Phong? Anh… anh sao lại đến Tú Tiên Lâu?”
Lục Phong không thèm để ý Tô Niệm Tuyết. Hắn phà một làn khói, ánh mắt đảo sang người đàn ông mặc vest trắng.
Nhìn kỹ, hắn hơi ngẩn người.
Bạch Tuấn Thần?
Chẳng phải đây chính là “bạch nguyệt quang” mà Tô Niệm Tuyết luôn đau đáu nhớ về sao?
Hắn ta về nước khi nào?
“Lục Phong, anh đừng hiểu lầm! Em với anh học Bạch… chỉ đang chơi trò chơi thôi.”
Tô Niệm Tuyết bước tới, sắc mặt hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Em biết hôm nay anh xuất ngục, em định đi đón… nhưng… em đã nhờ Tử Kỳ đưa anh về trước rồi mà? Sao anh lại đến đây…”
“Tôi xuất hiện ở đây khiến cô ngạc nhiên? Xem ra, nơi này không hoan nghênh tôi tới.”
Lục Phong cười nhạt tự giễu, ánh mắt đảo qua Tô Niệm Tuyết.
Phải công nhận, Tô Niệm Tuyết tối nay cực kỳ xinh đẹp. Chiếc váy dây thiết kế hở ngực khoe khéo bộ xương đòn tinh tế, phía dưới là lạch tuyết trắng nõn khiến người ta chóng mặt, say đắm chỉ với một cái nhìn.
Hắn hiểu rõ, Bạch Tuấn Thần là học trưởng đại học của Tô Niệm Tuyết, phong độ đỉnh đạc, tuấn lãng phi phàm, từng là thần tượng của vô số mỹ nữ thời đại học, trong đó có Tô Niệm Tuyết.
Sau đó, Bạch Tuấn Thần đột ngột xuất ngoại, khiến Tô Niệm Tuyết lúc ấy như kẻ thất tình, ủ rũ vô hồn.
Khoảng thời gian đó, Lục Phong bắt đầu tiếp xúc với Tô Niệm Tuyết, luôn bên cạnh an ủi cô, dần dần giúp cô thoát khỏi bóng đen. Sau khi tốt nghiệp, Tô Niệm Tuyết cũng bị tấm chân tình của Lục Phong làm xiêu lòng, đồng ý làm bạn gái hắn.
Hắn vốn cho rằng, khi ở bên hắn, Tô Niệm Tuyết đã quên Bạch Tuấn Thần rồi.
Giờ phút này, hắn mới biết, hóa ra mình chỉ là một tên hề lố bịch!
Hắn thay cô vào tù ba năm, đúng ngày hắn xuất ngục, cô lại đang tổ chức sinh nhật cho “bạch nguyệt quang” trong lòng?
Ngay cả rượu giao bôi cũng uống rồi?
Mỉa mai!
Thật đúng là mỉa mai thay!
“Lục Phong, em… em không có ý đó…”
Tô Niệm Tuyết cắn môi, gương mặt ửng hồng càng thêm rực rỡ, cô nói: “Em với anh học Bạch không như anh nghĩ đâu, chúng em trong sáng…”
Lục Phong chán ghét không muốn nghe. Hắn vươn tay kéo mạnh, Tô Niệm Tuyết đang không đề phòng bị lực kéo cực mạnh lôi đi, cả người ngã dúi vào người Lục Phong.
Thân hình gợi cảm hoàn mỹ áp sát khiến vô số con mắt đàn ông trong phòng đỏ ngầu.
Lục Phong ôm lấy eo thon Tô Niệm Tuyết, tất nhiên cảm nhận rõ sự mềm mại đang ép chặt, nhưng mặt hắn vẫn lạnh như tiền, không chút rung động. Hắn hơi cúi đầu, thổi làn khói thuốc vào vành tai trắng ngần của cô, giọng chậm rãi:
“Tô Niệm Tuyết, thật ra cô không cần giải thích gì với tôi.”
“Dù ngồi tù ba năm, nhưng đầu óc tôi không hỏng. Tôi có khả năng phán đoán.”
Thân thể Tô Niệm Tuyết lập tức cứng đờ, lạnh toát, cả người như rơi vào hầm băng. Dù đang áp sát Lục Phong, cô không cảm nhận được bất cứ hơi ấm nào, chỉ có lạnh giá thấu xương. Toàn thân cô không kìm được run rẩy.
Lúc này, Bạch Tuấn Thần bước tới. Nhìn thấy hành động của Lục Phong, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ âm hiểm. Tuy nhiên, mặt hắn lại nở nụ cười đầy áy náy: “Cậu chính là bạn trai Niệm Niệm – Lục Phong? Thành thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay là ngày cậu xuất ngục, nếu không tôi đã không mời Niệm Niệm đến dự tiệc sinh nhật. Nếu vì tôi mà cậu và Niệm Niệm hiểu lầm nhau, tôi xin thành khẩn xin lỗi.”
Lục Phong đẩy Tô Niệm Tuyết ra, nheo mắt nhìn Bạch Tuấn Thần trước mặt.
Hắn làm sao không nghe ra hàm ý “dĩ thoái vi tiến” trong lời nói của Bạch Tuấn Thần?
Cậu xem, hôm nay là ngày cậu xuất ngục, Tô Niệm Tuyết rõ ràng biết vậy nhưng vẫn chọn đến chúc mừng sinh nhật tôi…
Thật đúng là… trà xanh đỉnh cao!
Lục Phong nhìn thấu bản chất “tra trà” của Bạch Tuấn Thần. Hắn giơ hai tay lên, giọng đầy hứng thú: “Được! Xin lỗi đi, tôi đang lắng nghe.”
Nói rồi, hắn dùng ngón út ngoáy tai, sau đó búng tay một cái. Một vật nhỏ không rõ bay thẳng trúng trán Bạch Tuấn Thần.
Bạch Tuấn Thần không kịp tránh, sắc mặt tái xanh, ánh mắt âm tình bất định nhìn Lục Phong.
Câu nói của Lục Phong khiến hắn bất ngờ, hoàn toàn trái kỳ vọng. Người bình thường chẳng phải sẽ nổi giận sao? Chẳng phải sẽ tức giận điên cuồng, thậm chí xông tới đánh mắng hắn sao? Nhưng Lục Phong lại không! Điều này khiến Bạch Tuấn Thần không thể hiểu nổi.
“Lục Phong! Anh là đàn ông, không thể độ lượng chút sao? Anh học Bạch mới về nước nửa năm trước, ở đây không có bạn bè, nên em mới kéo Niệm Niệm đến chúc mừng sinh nhật anh ấy.”
“Niệm Niệm biết anh xuất ngục, cô ấy đã đặt phòng ở Tú Tiên Lâu ngày mai để đón anh rồi!”
Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, trang điểm đậm bước tới, giọng điệu trách móc.
Lục Phong nhận ra đối phương, chính là bạn thân của Tô Niệm Tuyết – Lâm Dung Dung.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lục Phong, em đã đặt phòng ở Tú Tiên Lâu rồi, định ngày mai đón anh…”
Tô Niệm Tuyết bừng tỉnh, cô bước tới định kéo tay Lục Phong.
Lục Phong lùi một bước. Hắn nhìn Tô Niệm Tuyết như nhìn một người xa lạ quen thuộc, giọng lạnh nhạt: “Cảm ơn cô. Nhưng—”
“Không cần đâu!”
Vừa dứt lời, Lục Phong quay người rời đi.
“Lục Phong! Lục Phong! Anh đi đâu…”
Tô Niệm Tuyết thấy vậy định đuổi theo.
Lâm Dung Dung kéo cô lại: “Niệm Niệm! Cứ để anh ta bình tĩnh đã. Lúc này anh ta không nghe được gì đâu. Lục Phong yêu em như thế, trước đây với em đều ngoan ngoãn nghe lời. Tối về em giải thích chút là xong ngay.”
Nói rồi, cô chỉ chiếc bánh kem trên bàn: “Hơn nữa, bánh kem vẫn chưa cắt nữa kìa.”
Bạch Tuấn Thần lại tỏ vẻ áy náy khó xử: “Niệm Niệm, đều tại anh, khiến em và Lục Phong hiểu lầm. Hay em cứ đi tìm Lục Phong đi. Bánh kem… không ăn cũng được…”
Tô Niệm Tuyết hít một hơi thật sâu: “Anh học Bạch, đã hứa mừng sinh nhật anh, không ăn bánh sao được? Chuyện Lục Phong… em sẽ giải thích rõ.”
Tô Niệm Tuyết cảm thấy lời Lâm Dung Dung cũng có lý. Để Lục Phong bình tĩnh đã. Trong lòng cô hiểu rõ, Lục Phong đối với cô hết mực tốt. Trước đây dù có hiểu lầm gì, cô không cần nói gì, Lục Phong cũng sẽ chủ động cúi đầu xin lỗi.
Vì thế, cô tin lần này, chỉ cần chủ động giải thích sau khi về, Lục Phong sẽ hết giận.
***
Bên ngoài Tú Tiên Lâu.
Lục Phong mặt lạnh như tiền, không giận dữ, không đau lòng, càng không thất vọng, chỉ có sự bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Hắn quay đầu nhìn lại Tú Tiên Lâu, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.
“Khà!”
Tô Niệm Tuyết, ngươi đã mãi mãi đau đáu “bạch nguyệt quang” trong lòng,
Vậy thì…
Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
.
Bình luận truyện